Lần này buông tất cả: một đời bận bịu lo toan, chắt chiu, chạy chỗ này chỗ nọ kiếm miếng cơm manh áo cho đủ đầy.
Bỏ tất cả những
si mê điên cuồng cùng danh vọng cao sang, giàu có trong thiên hạ. Bỏ
những giấc mơ viễn vông, bỏ những ngày tháng trầm luân từ suối ngàn vùng
sâu đến dòng sông rộng lớn và ước vọng ngắm sóng trùng dương.
Không dễ dàng như đã nghĩ. Một đời
trôi lăn với trí tuệ đã tránh những đau thương chờ sẵn, những buồn phiền
không đáng có. Một đời là viên chức làm tròn nhiệm vụ và không một lần
chà đạp một ai, luôn luôn mở hướng mới, một lối thoát cho bạn bè. Cuộc
sống không có gì chê trách.
Buông cả cuộc đời không cao sang cũng không thấp hèn để trở về
với hai bàn tay trắng, quỳ dưới chân Phật con được quy y cho suốt cuộc
đời còn lại tuy không dài nhưng cũng không ngắn. Con quy y Phật cho con
nương tựa dưới chân Ngài. Con quy pháp vì đó là bước chân an lạc và hạnh
phúc cuộc đời còn lại. Con quy y Tăng vì người hướng dẫn con đến chánh
pháp không lầm lẫn.
Buông tất cả để trái tim trở
về ngày đầu tiên có mặt trên cuộc đời này. Trái tim của trẻ thơ đầy lòng
nhân hậu, chấp nhận tất cả buồn vui và lòng an lành.
Sáng bình minh con ngồi ngắm cánh hoa
vươn trong nắng và nguyện bài kinh cầu an cho tất cả mọi người. Trưa con
đảnh lễ xin Người gia hộ những người khuyết tật làm họ vui trong cuộc
sống bình an. Cho những kẻ nghèo khó có cuộc sống vừa đủ tấm áo ấm mùa
đông, và miếng cơm no bụng ngày hè.
Chiều tối con tụng bài kinh công phu
chiều để những ai đang lẩn khuất đâu đó được siêu thoát, những chiến sĩ
vô danh được quay về kiếp người.
Buông tất cả để được bước những bước
chân chậm mà vui cùng các em cháu trong công viên hóng nắng. Để được vui
đùa cùng trẻ thơ và trò chuyện thân thiện với người già. Cùng mẹ cha
từng bước chân trong lối đi nhẹ nhàng cùng cây lá trong ngôi chùa đầy
yên tĩnh. Xin được nhặt từng chiếc lá rơi… ngắm màu vàng úa nhưng gân lá
vẫn còn đó…, tưởng buồn nhưng bình an.
Buông tất cả để tâm trống rỗng như
không: Không buồn phiền đắn đo, không lo lắng, không giận hờn,… Tất cả
chỉ là con số không, có chăng bước chân đi ngày hôm nay khác ngày hôm
qua: bình an và tự tin hơn. Những bước chân không ai cản, nhẹ nhàng chậm
rãi trên con đường ra công viên, con đường tuy cũ nhưng mới cho người
sống với an lành. Không gian công viên chưa bao giờ đẹp như vậy. Những
cành lá rung rinh trong nắng sớm. Từng nụ hoa hé nở… bình thản. Những
bước chân như chân ngày còn bé: không toan tính. Tất cả đang vẫy chào
một người già về hưu.
Con đường về nhà sao mà nắng lung linh
đẹp như chưa bao giờ đẹp hơn thế. Và bước chân một già, một trẻ đến
ngôi trường mẫu giáo gần kề. Tiếng trẻ con ríu rít như tiếng chim ríu
rít… Và đứa cháu đưa bàn tay bé bỏng vuốt mặt bà và hôn từ biệt - cháu
chạy ù vào lớp cùng tiếng cười rộn rã…
Và một thời kinh ở chùa vào xế trưa… Vui là thế, bình an là thế mắc gì không buông?
Theo Giác Ngộ
0 comments