Tháng bảy lại đến, mang theo cơn mưa của mùa Vu
Lan Báo Hiếu. Khiến lòng người thêm phần lắng động giữa những ngày đầu thu xe lạnh
.Trong không khí trầm mặc này, ai trong chúng ta cũng chạnh lòng về Cha Mẹ, những
bậc sinh thành đã hy sinh cả cuộc đời mình để nuôi nấng, dưỡng dục con cái.
Những Người Cha, Người Mẹ đã quá cố hay còn hiện
tiền đều khiến trái tim chúng ta bồi hồi. Hai tiếng Vu Lan thật gần gũi, thân
thương như khơi gợi trong lòng mỗi người một nỗi nhớ về Mẹ - Người đã dành trọn
đời để yêu thương, bao bọc chúng ta. Trong trái tim mỗi người. Mẹ luôn là hình ảnh cao quý, thiêng liêng nhất.
Mẹ là quê hương, là nguồn cội, là tất cả.
Tình thương của Mẹ như dòng sông không bao giờ cạn.Luôn
chảy mãi nuôi dưỡng tâm hồn chúng ta từ thủa ấu thơ đến khi trưởng thành.
Có lẽ chính vì vậy mà một người nhạc sĩ nào đó
đã phải thốt lên rằng: “…Lòng Mẹ bao la như biển Thái Bình...”. Biển Thái Bình
có bao nhiêu nước, thì lòng Mẹ thương con cũng mênh mông bấy nhiêu. Công ơn
sinh thành,dưỡng dục của Mẹ, của Cha chúng ta làm sao kể hết. Người xưa từng
nói: “Còn Cha gót đỏ như son, một mai Cha mất gót con đen sì…”
Chín tháng mười ngày mang nặng đẻ đau, Mẹ đã trải
qua biết bao nhiêu gian khổ nhọc nhằn. Khi con chào đời Mẹ đã không quản ngày
đêm lo lắng, chăm sóc từng chút một, từ lúc con ốm đau đến khi con khôn lớn,trưởng
thành “…Bên ướt Mẹ nằm, bên ráo con lăn…”
Mẹ như một vị Bác Sĩ tận tâm luôn bên con, ru con
vào giấc ngủ bình yên. Cả cuộc đời Mẹ là những tháng ngày hy sinh vô bờ bến chỉ
để con được sống vui vẻ, hạnh phúc.
Người ta thường nói: Nước biển mênh mông không
đong đầy tình Mẹ, mây trời lồng lộng không phủ kính công Cha. Cha là núi Thái
Sơn- Mẹ là nước trong nguồn, công lao ấy cả đời con không thể nào đền đáp hết
được.
Cha Mẹ ơi! Chúng con đã sinh ra trong vòng tay
yêu thương, che chở của hai người. Dù Cha Mẹ có chịu phải bao đớn đau, lo âu.
Nhưng khi con thơ cất tiếng chào đời, niềm hạnh phúc lại tràn ngập trong lòng
hai người. Con là niềm vui, là niềm tự hào, của Mẹ, của Cha. Thế nhưng khi lớn lên, chúng con vô tình quên đi công
ơn ấy, chúng con đã quen với sự chăm sóc yêu thương của Cha Mẹ, mà nghĩ rằng đó
là điều hiển nhiên, là bổn phận của Cha Mẹ,mà không nhận ra ơn nghĩa sâu dày
này. Chúng con đã ích kỷ, chỉ biết
nghĩ cho bản thân mình, mà không nghĩ đến Cha già, Mẹ yếu. Với những đêm dài lạnh giá, Cha Mẹ cứ mãi ngóng trông
con về, nhưng con vẫn cứ mãi chạy theo những thú vui bên ngoài. Khi thất bại, thua kém với bạn bè,chúng con lại oán
trách Mẹ-Cha. Nhưng Cha- Mẹ với
lòng bao dung, chỉ biết nhìn con rồi mỉm cười. Nụ cười ấy đã che dấu đi những
giọt nước mắt xót xa vì thương con, lòng dạ Cha Mẹ quặn thắt nhưng không bao giờ
trách mắng…
Than ôi! Tội bất hiếu là lớn nhất trong đời. Khi
Cha Mẹ đã già yếu, chỉ biết nương tựa vào con cái,nhưng con cái lại coi đó là
gánh nặng, mà bạc đãi, khinh khi…
Có ai còn nhớ lại thời ấu thơ, ai là người đã dưỡng
dục, chở che cho mình? Và rồi khi Cha Mẹ mất đi thì không còn được che chở nữa. Hạnh phúc biết bao khi ai còn Cha còn Mẹ,khi ai
còn được cài trên ngực áo mình đóa hoa hồng đỏ thắm. Dù Cha –Mẹ đang ở
bên chúng ta hay rời đi, lòng tri ân và nhớ về họ không bao giờ dứt. Nhưng một
điều quan trọng mà không chỉ để tưởng nhớ và tri ân vào ngày LễVu Lan, chúng
ta cần thể hiện sự quan tâm và chăm sóc đến Cha Mẹ mỗi ngày.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, hãy trân quý từng
phút giây được ở bên Cha –Mẹ./.
TƯỞNG NHỚ CÔNG ĐỨC SINH THÀNH - nhân mùa Vu Lan PL 2569
Tịnh Mỹ-Hồ Thị Diễm My
(GĐPT Khánh Hạnh)
Bài tham gia hội thi nhân mùa Vu Lan báo hiếu do BHD GĐPT Bình Thuận tổ chức
0 comments