Đàn kiến lầm lũi bước đi
Về những mẩu vụn bánh mì
Chúng đi trật tự, hàng lối
Cho dù chúng rất đói
Ngươi xéo lên lũ kiến vô tội
Chúng chết vô khối
Chúng bị thương, hấp hối
Chúng vỡ đội hình, bối rối
Rồi chúng hôn nhau bằng râu
Điều đó làm chúng bớt đau
Và trật tự được vãn hồi
Chúng lại đi thành hàng lối
Chúng chẳng hay về loài người
Như đàn kiến rối bời, hoảng hốt
Trên địa cầu lạnh lẽo kinh hồn
Vì thiếu thiếu những nụ hôn
Chúng chẳng đoái hoài đến ngươi
Một con kiến bị thương, đau đớn!
Nguồn: REDS BLOG
0 comments