BƯỚC CHÂN THẦY
(Dâng giác linh Thượng Tọa Ân Sư Thích Nguyên Lộc)
Từ miền đất Quảng xa xôi,
Thầy về tu học, giữa trời Hàm Tân.
Chọn nơi tĩnh toạ chuyên cần,
Ngôi chùa Tiên Phước, góp phần dựng xây.
Chuyên lo kinh kệ đêm ngày,
Nông thiền cày xới, đó đây một vùng.
Bỏ qua những chuyện riêng chung,
Thầy về chốn Tổ, tương phùng trước sau.
Quảng Ân chùa cũ trăng sao,
Mưa thì xối xuống, cảnh nao lòng người.
Từ đây, luôn nở nụ cười,
Thầy cùng bổn đạo, mỗi người chung vai.
Góp phần công đức miệt mài,
Cho yên chỗ dột, nắng phai mái đầu.
Nhọc nhằn giữa cuộc bể dâu,
Không hề than thở, khổ sầu gì đâu.
Hằng ngày dưa muối tương chao,
Tối về kinh kệ, ra vào mõ chuông.
Mái chùa vách đổ mưa tuôn,
Tay Thầy chèo chống, nỗi buồn vụt bay.
Chăm nom hoa cỏ từng ngày,
Bước chân không mỏi, đó đây gieo mầm.
Phước điền gieo hạt quanh năm,
Bồ đề quả mãn, thăng trầm vài phen.
Trang kinh leo lét thiền đèn,
Bên khung cửa sổ, trắng đen mấy lần.
Tay cầm tràng hạt bâng khuâng,
Nửa say mùi đạo, nửa phần chúng sanh.
Vô thường không hẹn...đến nhanh,
Dấu chân còn đó, thôi đành chia đôi.
Thầy về chốn ấy xa xôi,
Không còn vương vấn, luân hồi khổ đau.
Chắp tay chào nhẹ cúi đầu,
Tiễn Thầy một đoạn, qua cầu tử sanh.
Người ở lại, Thầy đi nhanh,
Mắt nhoè nhỏ lệ, thôi đành thế thôi.
Biển trần khổ ải đầy vơi,
Lang thang muôn kiếp, đất trời bao la.
Thôi về niệm Phật Di Đà,
Mong Thầy xa lánh, ta bà tử sanh.
P/s: thầy đi còn dấu...in màu...đó đây. 25/3/2020
Lê Hiền
0 comments