Cũng ngày ấy trên hai ngàn năm trước
Khắp vòm trời nhẹ thoảng một mùi hương,
Hoa không riêng mà chung cả mười phương
Đã nở với tình thương nhân loại.
(Vân Hà)
Ngày
ấy, cách đây hơn hai ngàn năm trước, Đức Phật giáng sanh. Đây là một
sự kiện lớn không chỉ đánh dấu bước ngoặt cho sự khai sanh mới của xã
hội Ấn Độ nói chung mà còn cho toàn thể nhân loại nói riêng. Từ trước
tới nay, chúng sanh đã trầm luân vô tận theo dòng thời gian, trải qua
biết bao kiếp sống khác biệt, nhưng họ vẫn nhìn những kiếp sống ấy như
một hiện tượng tự nhiên, một định mệnh tất nhiên đã bày sẵn mà con
người không cách nào chuyển đổi. Sự Đản sanh là bằng chứng cụ thể cho
lời quả quyết: mặc dù trôi lăn trong vòng sanh tử luân hồi nhưng con
người là một thực thể có khả năng “chuyển mê khai ngộ, ly khổ đắc lạc”
bằng chính nỗ lực tu tập của cá nhân. Đau khổ hay luân hồi sanh tử
không phải là định lý tất yếu, một định mệnh nghiệt ngã mà thực ra chỉ
là hậu quả của mê mờ vọng tưởng, của vô minh. Hào quang sáng rực trong
ngày Đản Sanh là dấu hiệu báo trước một ngày kia Ngài sẽ xóa tan bóng
tối vô minh bao trùm tâm thức con người, đưa con người lên địa vị tôn
quý tối thượng.
0 comments